Bài Viết Mới

Cưỡng hiếp người khác nhưng chưa thực hiện được hành vi giao cấu có phạm tội không?

Theo quy định tại Điều 141 BLHS 2015 (sửa đổi, bổ sung năm 2017) thì Tội hiếp dâm được định nghĩa: người nào dùng vũ lực, đe doạ dùng vũ lực hoặc lợi dụng tình trạng không thể tự vệ được của nạn nhân hoặc thủ đoạn khác giao cấu hoặc thực hiện hành vi quan hệ tình dục khác trái ý muốn của nạn nhân, thì bị phạt tù từ 02 năm đến 07 năm.

Trước đây theo quy định của BLHS 1999 thì tội hiếp dâm tại Điều 111 chưa thật rõ, dẫn đến việc kết tội, áp dụng mức hình phạt đối với người phạm tội rất khó khăn. Mặt khách quan của cấu thành tội phạm là hành vi giao cấu với nạn nhân trái ý muốn của họ. Tuy nhiên khái niệm giao cấu chưa được hướng dẫn, giải thích cụ thể. Do đó, đối với những hành vi chưa tổn thưong đến cơ thể của nạn nhân thì có nhiều ý kiến mâu thuẫn và chưa rõ ràng.

Tuy nhiên, theo BLHS 2015 thì đã cụ thể hoá hơn các vướng mắc này của BLHS 1999. Theo đó, khi người phạm tội đã thực hiện các hành vi với ý định hiếp dâm nạn nhân chưa chưa hoàn thành thì thuộc cấu thành phạm tôi hiếp dâm được quy định tại Điều 141 BLHS.

Theo bản án số 32/2018/HS-ST ngày 25/9/2018 của TAND huyện Cai Lậy, tỉnh Tiền Giang, có đưa ra vụ án sau:

Ngày 14/3/2014, Chị M là người khuyết tật bẩm sinh về vận động, bị hạn chế khả năng nghe nói, đang một mình ở hành lang nhà. Ông A đi ngang qua, thấy chị M không có người trông coi nên nảy sinh ý định giao cấu với chị M. Ông A cởi quần chị M và cởi quần dài, quần ngắn của mình, dùng tay sờ vào ngực và âm hộ chị M. Sau đó, bế chị M ra phía sau nhà và thực hiện hành vi giao cấu.

10 phút sau, chị gái của chị M về, không thấy chị M nằm ở hành lang và nhìn thấy quần áo mà A cởi bỏ ra nên vào nhà tìm kiếm. Nghe thấy tiếng chị gái chị M, A bỏ chạy và trốn thoát. Sau đó, thì bị công an tạm giữ.

Toà sơ thẩm nhận định: bị cáo A đã có hành vi dùng vũ lực và lợi dụng tình trạng không thể tự vệ được của chị M nhằm mục đích thực hiện hành vi giao cấu trái ý muốn của nạn nhân nhưng hậu quả chưa xảy ra do điều kiện khách quan và ngoài ý chí mong muốn của bị cáo. Hành vi của A đủ cơ sở kết luận A phạm tội hiếp dâm tại khoản 1 điều 141 BLHS. Toà cấp sơ thẩm tuyên phạt bị cáo 24 tháng tù giam về tội hiếp dâm.

Đối với những vụ án tội hiếp thì chứng cứ là một trong những căn cứ quan trọng để xác định tội danh. Những chứng cứ này dễ bị mất theo thời gian và khó truy vết nên cần lưu lại thông qua các dạng hình ảnh, âm thanh hoặc video. Với những chứng cứ rõ ràng thì người phạm tội rất khó mà quanh co chối tội.

Tuy hành vi của bị cáo có thể bị pháp luật trừng phạt nhưng những ảnh hưởng đến tâm lý nạn nhân đi theo họ đến suốt cuộc đời. Những lời bàn tán của xã hội, ám ảnh tâm lý khiến họ bị thu mình lại, xấu hổ, ảnh hưởng đến tương lai sau này. Thiết nghĩ nên có những trừng phạt thích đáng và những bồi đắp những tổn thương về tinh thần cho những nạn nhân để một phần nào đó giúp họ vượt qua những ám ảnh về mặt tâm lý.